Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

Dưới cánh chiều buông

alt
(Hình lấy trên mạng)
DƯỚI CÁNH CHIỀU BUÔNG
*******
Anh cũng không ngờ yêu đến thế
Nghe tiếng lòng gọi mãi một tên em,
Nghe thương nhớ rên nỉ non, kể lể
Tâm sự buồn…đêm trăn trở từng đêm.

Em biết không  -  nếu đất trời còn gió
Thì anh xin làm gió để theo em.
Nếu nhân loại còn yêu, còn ân ái
Anh làm rừng nguyên thủy đợi cánh chim.

Em nơi đâu anh nghiêng tình về đó
Bóng hình em bùng lửa cháy trong tim.
Em nguyên khai chập chờn cơn mê lạ;
Ta mộng du phiêu lạc cõi hoang đường.

Và cứ thế ta yêu mà chẳng nói
Em huy hoàng, say đắm một tình yêu.
Hoàng hôn tím nghĩa là hoàng hôn nhớ
Riêng với nàng tha thiết biết bao nhiêu?

Chỉ bên em là đời anh hạnh phúc
Em – Nàng thơ làm đẹp những trang thơ.
Hình như em có men nồng cổ tửu
Thấm hồn ta choáng váng ngất ngây say.
MAI CHIÊU SƯƠNG
23/ 04/ 2012
------------------
CÓP ENTRY TỪ TRANG NHÀ LHT:

Kẻ đánh cắp linh hồn

Thân tặng MCs
Cuối tháng tư khung trời thưa vạc nắng
Chiều nghiêng nghiêng mây thấp chắc mưa về
Cây phượng đỏ đầu cành khai mấy nhụy
Gió hạ qua nhè nhẹ nóng bờ mi
Hồn man mác như cỏ mùa đương chín
Ngẩn lên nhìn hoa lá thấy sầu rơi
Tay viết vội tên người lên mảnh giấy
Áng thơ “yêu” bổng chốc thấy lẻ rời
Có chút gì, khiến lòng ta khó hiều?
Trống vắng chiều, thấm lạnh hạt mưa bay
Buông hơi thở thổi cuồng quay chiếc lá
Cói vô hình em nắm một bàn tay
Lòng muốn nói yêu anh, nhưng lại sợ!
Trái tim kia đã ém chật một người
Linh hồn đó,thôi ta đành đánh cắp
Ôm lang thang đi hết một đêm dài.
Hoàng Trúc viết ngày 23-4-2012
-------------
VÓ NGỰA TRỜI XA
Thân tặng MCS
Chiều hạ vàng, mây lang thang trên đồng cỏ
Dấu chân ngựa vằn giẫm nát những mầm xanh
Nó rống lên từng hồi đau tan tác
Tung tóe giữa trời bao cơn sấm tình thù
Nhìn đôi môi ngựa còn muôn ngàn vết sướt
Bởi chiếc răng đời- ai đó cắn đêm qua?
Những giọt máu nhỏ thành thơ và ngọn gió
Bay bổng trong không gian, tê dại loài người
Ngựa gục xuống bên triền sông, dòng lãng tử
Khoác áo thi nhân trao trọn trái tim hồng
Yêu và chết “cho một người không ân hận”
Lê bánh xe thời gian buộc dưới chân mình
Ôi! một bức tranh muôn màu đang biến hóa,
Lũ lượt chim ngàn kéo đến muốn tìm vui
Mà đâu thấy những lằn roi bầm da thịt
Hơi thở tình nhân băng giá từ lâu rồi
Trong bao la có điều gì thật khó hiểu?…
Một linh hồn theo đuổi tìm dấu ngựa hoang
Bên kia đồng cỏ xa xôi và lạnh quá
Mặt trời đi, đêm buông nhẹ giấc mơ về.
Hoàng Trúc viết ngày 23-4-2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét