Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2016

Lan Sương

LAN SƯƠNG
tặng Lan
--------
Cho em hết chẳng còn gì giữ lại.
Linh hồn cho và thể xác cho luôn.
Em cũng vậy. Cho anh , cho tất cả
Nhận nhau rồi hai đứa thành ...của chung.

Anh của em cho nên em sợ mất
Em của anh phải theo mãi trọn đời
Rời một chút là nhớ thương thấp thỏm
Tóc em bay cũng ghét gió hoang đường.
Môi em mọng nồng nàn men tình ái
Ngực em bồng hoang dại nhựa đam mê
Thân bạch ngọc thịt da căng máu. trẻ
Mình yêu nhau quên mất nẻo đường về.
Là của chung nên chẳng rời nhau được
Muốn ôm choàng, muốn giữ lấy ngày đêm.
Đứa lãng mạn, đứa đa tình riết lại
Rồi rời ra thành hai nửa anh, em.
Trong mắt em hồn anh đắm say chìm
Muốn ngây ngất, muốn tan vào nhau mãi.
Trái cấm chín anh ăn hoài vẫn đói
Em thì đòi anh phải bắt đền em.
Tình chúng mình đẹp tựa giấc mộng tiên
Đêm huyền diệu hai đứa cùng lõa thể
Cho nhau hết. Muốn cho thêm, cho nữa.
Để ngàn đời hương lửa tỏa yêu thương.
MAI CHIÊU SƯƠNG
10/1/2016

Bên em hiền dịu

BÊN EM HIỀN DỊU
tặng Lan
-----------
Em hiền dịu, ngoan hiền buông tóc biếc
Đến bên anh từng buổi nắng chiều vàng.
Đà Lạt phố đôi mình riêng cõi mộng
Chốn thiên thai vui hạnh phúc huy hoàng.

Nàng thơ ơi. Em trẻ hoài trẻ mãi
Dáng yêu kiều từng bước nhỏ em đi.
Anh ngắm theo mỗi lần em từ giã
Nặng thêm lòng thương nhớ bóng mê ly.
Yêu thương quá. Thơ từng ngày anh dệt
Bằng tóc em rối quyện với tóc anh
Bằng âu yếm, bằng môi hôn lịm ngọt
Bằng mắt nhìn say ân ái long lanh.
Bao mơ ước ta đem về hiện thực
Ngất ngây tình đắm đuối cuộc tơ duyên.
Căn phòng nhỏ hơn cung vàng điện ngọc
Bởi có em yêu quý nhất dương trần.
Đà Lạt phố có hoa nàng diễm tuyệt
Cánh lan hồng riết chặt giữa vòng tay.
Da thịt thơm hương ái tình tinh khiết
Nhập vào nhau từng buổi hẹn tươi đầy.
MAI CHIÊU SƯƠNG
9/1/2016

Vũ Quang vớiTiếng lòng lục bát

Vũ Quang với tiếng lòng lục bát
Charles Du Bos nói: “Văn học đó là tư tưởng đi vào cái đẹp trong sáng”. Tất nhiên là thế; vì nếu không trong sáng thì sao gọi là văn học? Vũ Quang (VQ) đi vào văn học qua một lối đầy cỏ hoa, trừu tượng đó là “thi ca”. Anh viết nhiều thể loại thơ. Nhưng ở đây chúng ta thử đi vào một thể loại thơ truyền thống mà anh thường sử dụng: Thơ lục bát.
Sinh ra và lớn lên nơi quê hương cửa biển Mỹ Á sóng trào, gió lộng:
“Muôn đời biển một màu xanh/ Vàng hanh nắng quái bên gành chiều hôm” (VQ – Mỹ Á) với cuộc sống dân dã bình thường: “Bát cơm xáo củ năm nào/ Con xin dâng mẹ gởi vào hư vô”
Và:”Con nghe nghẹn tiếng chuông chùa/ Mỗi khi mây trắng giao mùa mẹ ơi.” (VQ – Mỗi khi mây trắng giao mùa). Cái gốc của VQ chính là “tình”, một thứ tình chân chất quê hương, mặn mòi lục bát như chén mắm, niêu cơm thuở nào hàn vi, thơ dại. Cho dù hôm nay anh đã có thể gọi là vinh hiển, thành danh. VQ vẫn không rời cái “căn nguyên” rất tình ấy: “Rộn ràng hè sắp về đây/ Trong tôi mộng tưởng cái ngày thật xa”. Để rồi: “Ngập ngừng lén gởi bài thơ/ Ngây ngô đổ tội ông Tơ mách lời.” Đó chỉ là vọng tưởng thôi vì nó đã thành ảo ảnh. Bởi: “Nhưng không. Tất cả xa rồi/ Chỉ là hư ảnh ai ngồi nơi xưa?” (VQ – Ảo ảnh). Thật tha thiết. Thật tội nghiệp cho trái tim thi sĩ đa tình. VQ u hoài gọi réo: “Ới nàng dáng đỏ, dáng xanh/ Em xinh đẹp quá. Lòng anh rộn ràng/ Xuân chờ ai nữa chưa sang?/ Để anh đứng ở bên đàng đợi mong.” (VQ – Không đề). Trái tim thi sĩ có khác: Đầy cảm xúc và luôn thiện mỹ đi tìm cái đẹp và nhất là “người đẹp”. Anh tiếc nuối: “Mai về em có còn ngoan/ Còn yêu như thuở trăng vàng lối xưa/ Chiều nay gió lạnh sang mùa/ Anh nghe rượu đắng cũng vừa lên men”. Đến đây bỗng ta nhớ đến cái ngậm ngùi …em trong thơ Nguyễn Bính: “Hôm qua em đi tỉnh về/ Hương đồng , gió nội bay đi ít nhiều…” Bởi hình như khi ai “ra đi” chí ít cũng để cho người ở lại nỗi niềm tuyệt vọng; VQ than thở: “Người đi rớt một lời yêu/ Tôi vừa nhặt giữa liêu xiêu bãi sầu!” (VQ – Đò ngang). Tôi cũng làm thi sĩ, tôi cũng đa tình, tôi cũng khổ đau tuyệt vọng. Nên tôi thấm thía cái ai kia “rớt một lời yêu” và cũng thấm thía luôn cái ai kia “nhặt giữa liêu xiêu bãi sầu”. Chất lục bát của VQ nó tự nhiên đến kỳ lạ. Lâm ly nhưng không ảo não, thắm tình nhưng không bi lụy. Hồn nhiên như viên bi u lăn trong sân quê thời nhỏ dại chăn trâu.
Lục bát là thể thơ mà theo giáo sư Vân Bình Tôn thất Lương thì nó là thể “cổ nhạc phủ” của tàu được thuần Việt để trở thành thể thơ truyền thống Việt Nam mà từ xa xưa ông bà ta thường sáng tạo ca dao: “Cổ tay em trắng như ngà/ Con mắt em liếc như là dao cau”. Hay: Hôm qua tát nước đầu đình/ Bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen…” (Nguyễn tấn Long. Phan Canh – Việt nam thi ca bình dân) Tất nhiên... đỉnh của lục bát Việt không ai khác ngoài Kiều của Nguyễn Du: “Làn thu thủy, nét xuân sơn/ hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh…” Dẫu biết rằng đây là câu Nguyễn Du mượn ý từ câu Đường thi: “Thu thủy cộng tràng thiên nhất sắc”; nhưng lục bát như truyện Kiều thì quả là thần bút rồi.
Giờ chúng ta hãy trở lại lục bát của VQ để khám phá tiếp những tiếng lòng của chàng thi sĩ điềm đạm, chân quê nầy: “Xin quay về tuổi hai mươi/ Để ru em với những lời gió trăng/ Để nương theo bóng chị Hằng/ Nụ hôn trong gió nhọc nhằn trao em.” Ôi. Nụ hôn mà “nhọc nhằn” trao là đủ thấy tình yêu đâu phải dễ dàng gì kiếm được? Xin hãy thông cảm với VQ và xin hãy nâng niu tình yêu đừng để phải “nhọc nhằn” thì thê thiết lắm! Hãy nghe VQ than thở: “Em đau như phím tơ chùng/ Đàn buông nốt nhạc ngập ngừng kém vui/ không gian vắng tiếng em cười/ nhành lan trước gió cũng lười đong đưa” (VQ – Vợ ốm; Quả là VQ có con mắt quá tinh tường mới vừa nhìn vợ ốm vừa nhìn cành lan trước gió mà so sánh “ác liệt” nhưng ung dung đến vậy.
Lục bát của VQ còn dài và còn nhiều. Anh đang sung sức sáng tác và sáng tác nhẹ nhàng như cành lan kia lắc lay hay im ắng là còn tùy “gió” nữa. Vậy nên kết luận về lục bát của VQ là quá sớm và quá vội vàng. Cái gì không bay lên được thì phải rớt xuống đúng quy luật của luật hấp dẫn. VQ đang bay trong thi ca và bay trong lục bát với phong thái riêng của anh.
Chợt nhớ Cypran Norwir dặn: “Thế giới nầy rốt cuộc chỉ còn lại hai thứ; chỉ hai thứ thôi: Thi ca và lòng nhân ái.”
Vậy chúng ta hãy cùng thưởng thức bữa tiệc thơ của VQ và…hãy đợi đấy.
HUYỀN MAI HUYỀN
Qúy đông Ất Mùi - 2016

Vợ yêu

VỢ YÊU
tặng em LN
----------
Vợ yêu.
Mấy năm rồi em có nhớ?
Mình đi qua bao sóng gió thăng trầm
Sợi ái ân một đầu em nắm giữ
Anh một đầu cứ kéo mãi vào nhau.

Đời người ai chẳng thương đau?
Anh và em vẫn trước sau một lòng.
Tình anh như con nước trong
Đam mê năm tháng đổ tràn thân em.
Vợ yêu.
Biết mấy ngàn đêm?
Biết bao ngàn nhớ
Mà tim vẫn hồng.
Người đời cứ tưởng tình... không (!)
Hay đâu hai đứa thắm nồng trần duyên.
Đôi mình
Một cõi tình riêng
Một trời hạnh phúc
Một miền đắm say.
Say đêm rồi lại say ngày
Thế gian nào biết
Ta...nay vợ chồng.
MAI CHIÊU SƯƠNG
9/1/2016

Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2016

Siêu độ và hoang đường

SIÊU ĐỘ VÀ HOANG ĐƯỜNG
Em
Có thể là không
Mà có khi lại có
Em là chiếc bóng tàn khi chung thủy ra đi.
Người đàn bà chưa chắc là đoan trang
Hận Trang tử còn lưu tên ác phụ.

Ta có thể là khôn
Cũng có thể là ngu
Gởi trái tim vào tay Điền thị.
Trái đất sẽ ngập tràn hồ ly, quỷ mị
Khi người đàn bà dám đập nát trái tim.
Tình yêu rơi
Khi anh thả lõng vòng tay
Tình yêu chết
Khi thân xác em nhiều mùi đàn ông lạ.
Khi đàn bà thành con ruồi lang chạ.
Mọi nghĩa tình sẽ đạp bỏ dưới chân.
Chúa bất lực
Phật lặng câm
Người đàn bà quên lỗi lầm, đức hạnh
Chẳng có thành trì nào ngăn chặn nổi
Khi người đàn bà hoang dâm
Siêu độ, hoang đường
Đốt xác thịt hôi tanh.
MAI CHIÊU SƯƠNG
7/1/2016

Mặc nhiên

MẶC NHIÊN
Cứ yêu đi. Và cứ thơ đi.
Ghét, hận, khen, chê để được gì?
Ta viết, ta yêu và ta sống
Tình của đời ta, ta cứ si.
Đêm qua anh thức với trăng sầu
Ngẫm suốt hồng trần cuộc bể dâu
Hào kiệt, anh tài rồi cũng thế
Hết thời hiu hắt nấm cỏ khâu.
Em có về ai cũng muộn rồi.
Cũng trò xác thịt chán lại thôi.
Lạng quạng chỉ thêm hồn rách nát.
Đàn bà đâu phải chiếc thuyền trôi?
Hám gì nhục thể một cuộc chơi
Mà ném đời em giữa chợ đời?
Ta tiếc cho em vùi dục vọng
Thủy chung, hồn vía bốc thành hơi!
Ta cứ ta thôi. Em đi đi.
Theo bước chân em để được gì?
Được gì trong chốn u minh ấy?
Gõ phím chung tình mới thấu tri.
MAI CHIÊU SƯƠNG
7/1/2016

Thế giới em

THẾ GIỚI EM
với Lan Nguyễn yêu
--------
Thế giới em trùm phủ đời ta
Một chút lệ cũng từ em nhỏ xuống
Một chút nhớ cũng từ em lý tưởng
Một chút buồn cũng phát xuất từ em.

Em bạch ngọc thân ngà ta hưởng trọn
Em linh hồn cũng dâng hiến cho anh
Chiếc nhẫn cưới đêm động phòng em tặng
Giọt máu hồng ân ái ánh long lanh.
Thế giới em - Thế giới của tình xanh
Tóc có bạc vẫn ngọt ngào say đắm
Người đàn bà hay nàng thơ Lan Nguyễn
Dính vào anh như định mệnh kiếp nầy.
Anh và em son sắt một vòng tay
Không gỡ nổi và không thay thế được.
Nếu xa em ta là người chết trước
Câu thơ buồn khắc khoải suốt trăm năm.
Thế giới em tình diễm tuyệt trăng rằm
Miền lõa thể đôi mình say hạnh phúc.
Ta bên nhau ngất ngây men... hoa chúc
Tinh, khí, thần bốc cháy tan vào nhau.
Có đam mê hòa quyện với thương đau
Lưới nghịch cảnh chẳng ngăn chia cách biệt
Rừng đến biển ta đi tìm tha thiết
Để nghe từng hổn hển gối chăn nghiêng.
Thế giới em là thế giới rất riêng
Khe thác bạc chỉ hai người đắm đuối.
Mấy năm qua chúng mình riêng thế giới
Phả nhau từng hơi thở ngất ái ân.
MAI CHIÊU SƯƠNG
6/1/2016

Dễ gì xa cách

DỄ GÌ XA CÁCH
tặng Lan yêu
---------------
Có gì phải giấu đâu em?
Mấy năm hai đứa liền tim, liền hồn
Ta yêu là ý của trời
Chúng mình tự nguyện trao đời cho nhau.

Dẫu rằng có chết thì thôi
Can gì lại tách lìa vôi khỏi trầu?
Đừng theo nước chảy qua cầu?
Để mai tự chuốt ưu sầu, ăn năn?
Đôi mình như Cuội cùng trăng
Thủy chung chỉ một cung Hằng bất di.
Thói đời nặng mặt sân si
Ngu sao long phượng so bì tiểu yêu?
Trăm năm rồi cát bụi tiêu
Đường riêng hạnh phúc ta dìu nhau đi.
Sắc cầm riêng cõi mê ly
Bội vong, xa cách còn gì cho thơ?
Anh là đá tảng ven bờ
Thị phi sóng ác vẫn chờ em thôi.
Trắng đen ta quá rõ rồi.
Mối tình thế kỷ chỉ tôi với nàng.
MAI CHIÊU SƯƠNG
5/1/2016

Nàng xuân em

NÀNG XUÂN EM
Nàng xuân ngời mắt biếc
Sáng tà áo tinh khôi
Nụ cười xanh ước vọng
Mây trắng vương gót hài.
Dại gì dầm đông lạnh?
Những cơn mưa não nề.
Dại gì theo cô quạnh?
Xa lánh vòng u mê.
Đất trời bừng sức sống
Ta theo nàng xuân về
Bỏ sau lưng hoang mộng
Giã từ thói nhiêu khê.
Thơ phải cần sinh khí
Ta hít em tràn trề
Tình nàng xuân đầy phổi
Thanh khiết hương hoa lê.
Ta cài lên ngực trắng
Dâng em nụ hôn nồng
Nàng xuân cười bẽn lẽn
Bềnh bồng xuân mênh mông.
MAI CHIÊU SƯƠNG
5/1/2016

Xuân

XUÂN
Ta giấu mùa xuân vào góc khuất
Nhớ cuồng điên thầm ngắm bóng hình em
Thơ muốn tặng cũng không đề tên nữa
Chỉ riêng mình đừng ai biết ta yêu.
Ta giấu hoa lê vào lá biếc
Để bướm ong vờn lượn vẫn vô tình
Em ý tứ mặc áo màu sương khói
Hóa trang tình vào huyền diệu khói sương.
Em đã biết anh làm con dơi ngủ
Trong lòng em từ buổi gió đông về
Xếp tàn úa xóa ngày xưa rất cũ
Lấy tim mình chạm khắc lại chân dung.
Giấu hết nhé. Chỉ riêng đôi mình biết
Em nàng xuân tươi thắm linh hồn anh.
Có em rồi. Mùa đông đi biền biệt
Xuân nồng nàn trong ánh mắt em xanh.
MAI CHIÊU SƯƠNG
5/1/2015

Cành xuân

CÀNH XUÂN
Ta nghe nỗi nhớ ùa về
Hình như em đến trăng thề nghiêng nghiêng.
Hình như đôi mắt em huyền
Lôi anh tuột dốc trượt miền đam mê.
Thôi rồi. Nỗi nhớ lê thê
Dài theo ngày tháng ủ ê hồn buồn.
Vọng từ xa thẳm nguồn thương
Dư âm tiếng ngọc đêm trường em vang.
Ta yêu thầm dệt mộng vàng
Ước chi áp lại môi nàng, môi ta
Lê cành nở một bông hoa
Hình như xuân dậy em là nàng xuân.
Đổi đời, đổi số bâng khuâng
Bài thơ anh viết giữa từng mây bay.
Ước gì tay nắm bàn tay
Dắt em lên đỉnh đắm say chúng mình.
MAI CHIÊU SƯƠNG
04/1/2016

Nặng nghĩa ân tình

NẶNG NGHĨA ÂN TÌNH
gởi Lan yêu
-------------
Gió có thể mòn núi đá
Sóng có thể lật bờ cao
Anh và em làm sao ngăn cách được
Khi chúng mình đã hòa tan trong nhau?

Trong máu anh là máu em một nửa.
Trong máu em là một nửa máu anh.
Tình với nghĩa trong hồn nhau chật cứng
Thế gian nầy có ai giống mình đâu?
Nếu phụ em là mặt ngựa đầu trâu
Sống chỉ để lương tâm hoài cắn rứt
Sao Thượng đế không bày anh phản trắc
Dứt chung tình cho anh bỏ em đi.
Ngủ với người đàn bà ném cho họ vài trăm
Đời làm được nhưng anh không làm được.
Quên nghĩa tình để vui say hoan lạc
Anh lại khờ không biết chuyện bội vong.
Thôi thì đành. Anh chỉ yêu mình em.
Em đừng bội khiến anh làm họ Sở.
Đến chừng ấy mặc cho em gào khóc.
Anh sẽ ôm người đàn bà khác thay em. (!)
MAI CHIÊU SƯƠNG
3/1/2016

Vô tư với tình

VÔ TƯ VỚI TÌNH
gởi Lan yêu.
---------
Ừ thì yêu cho mùa xuân xanh tóc
Ừ thì yêu cho ân ái nồng nàn
Ừ thì yêu bởi máu hòa chung máu
Thuyền em đầy trong những chuyến anh sang.

Ai có trách chi mình chăn gối... cháy?
Bởi ái ân là chuyện của hai người.
Ai có hỏi cũng chỉ trời đất biết.
Mai em về bến khác có gì vui?
Tình là vậy. Là cho nhau trọn vẹn.
Kẻ đến sau tất phải chịu thiệt thòi
Nếu họ trách em cố mà năn nỉ.
Khăn anh cho là kỷ niệm chúng mình.
Nói vậy thôi. Em có gì phải sợ?
Thơ anh còn, trăm hình bóng yêu thương.
Nếu em đi. Anh có quyền kỷ niệm.
Anh có quyền giữ lại mấy năm yêu.
Ta còn đó chưa một lần ly biệt.
Chưa một lần thốt lên tiếng chia tay.
Anh đã nói ngàn lần: "Em là vợ".
Ừ thì yêu. Yêu cho tận đắm say.
MAI CHIÊU SƯƠNG
3/1/2015

Nhục

NHỤC
Ta bất chợt
Ngộ ra mình sắp... điếc!
Gớm thói đời
Lắm kẻ háo danh đua.
Hội với nhóm?
Loạn thị trường chữ nghĩa!
Tưởng con hươu
Lại nhìn lộn con lừa.

Tình nát bét
Chỉ mê hoang dục vọng!
Chung thủy bây giờ
Cùng lắm cũng... qua đêm
Chúa với phật
Hết thiêng rồi mạt kiếp
Hiền tài đâu
Mà thế sự lem hem?!
Đời lộn ngược
Lắm trò chơi phản trắc
Nhân tâm mù
Ly tán lạc hướng đi
Mặt phản trắc
Đầy đầu đường xó chợ
Dân tộc buồn
Ngó đạo đức suy vi.
MAI CHIÊU SƯƠNG
02/1/2016

Bài thơ đầu năm

BÀI THƠ ĐẦU NĂM
Có lẽ nào không còn gì để viết?
Có lẽ nào không còn ai để yêu?
Ta chợt hiểu chẳng có chi bất diệt
Mảnh trăng tàn đêm nguyệt tận hẩm hiu!
Càng trăn trở chỉ chuốt thêm phiền não
Thế gian nầy làm gì có thủy chung?
Ta đứng ngó xem thói đời giả tạo
Bỗng chạnh lòng thương đức phật bao dung.
Khi tắt thở thế gian là ảo ảnh
Sống và yêu ngẫm chẳng được bao ngày.
Tình đã nguội thiu rồi hâm uổng lửa
Rượu đầu năm hãy thỏa thích vui say.
Ta cứ thế sống một đời chân thật.
Mặc ai kia quờ quạng tình... lung tung.
Xin xa lánh cái trò vui vọng dục
Thanh cao gì làm thân củi tự đun?
Hãy đứng lại. Đừng chạy theo ảo tưởng.
Vứt ngay đi những bản mặt dối lừa.
Đêm năm mới giao thừa im ắng quá.
Hai đứa mình quên mất ngoài trời... mưa.
MAI CHIÊU SƯƠNG
01/01/2015

Đời là em

ĐỜI LÀ EM
tặng Lan yêu
-------
Đâu phải cuộc đời chỉ có ăn và sống?
Đâu phải thế gian chỉ tranh lấy phần hơn?
Đâu phải đàn bà là giống nhau tất cả
Em khác mọi người vì: Anh yêu em.

Thế giới tình yêu vô cùng huyền nhiệm.
Chỉ có hai người mà thương nhớ mênh mông
Say đắm có mà hờn ghen cũng có.
Anh và em riêng một khoảng trời hồng.
Ta ái ân và rồi ta say đắm
Ta yêu nhau cho nhau hết cuộc đời.
Ta trói buộc bằng nhớ thương trọn kiếp
Càng yêu em càng sợ mất... nên tương.
Thiếu một chút gọi hoài em... gọi miết.
Trong khi người khác gọi chẳng thèm nghe.
Nhờ tình yêu mà mình không ly biệt.
Anh yêu em. Yêu tha thiết vô cùng.
MAI CHIÊU SƯƠNG
30/12/2015

Em là lễ hội đời ta

EM LÀ LỄ HỘI ĐỜI TA
tặng Lan yêu
--------------
Hôm nay lễ hội hoa Đà Lạt
Thao thức anh nằm thương nhớ em.
Mới rời Đà Lạt mươi hôm trước
Không được đưa nàng chơi phố đêm.

Nhớ quá anh liều hai giờ sáng.
Gọi em ngái ngủ trả lời anh.
Biết nàng lỡ giấc. Nhưng thôi kệ.
Tình yêu nó biểu biết làm sao?!
Gọi miết em yêu đêm lẫn ngày
Nhiều hồi gọi hoảng trong cơn say
Lời ghen lọng ngọng câu vô thức
Lại chọc em hờn đâu có hay!
Thế đó. Nhiều khi như trẻ nhỏ
Hiền khô. Em giận anh cười thôi.
Ôi. Tình thi sĩ, nàng thơ vẫn
Năm tháng qua đi chẳng thấy già.
Hôm nay lễ hội em ở nhà
Thương nàng bận rộn chẳng ngơi tay.
Ước gì được ở bên nhau mãi
Là hết ghen vì yêu đắm say.
MAI CHIÊU SƯƠNG
30/12/2015

Thưa em

THƯA EM
tặng Lan yêu
-----
Anh quỳ trước bóng hồng nhan
Trải lòng thành kính thưa nàng mấy câu:
Ghen hờn vốn biết ưu sầu
Tình yêu muôn thuở càng sâu lại buồn.

Nước trôi rồi cũng về nguồn
Cuồng si hai đứa cứ thường ghen nhau
Muốn trầu quấn riết thân cau
Muốn dù một bước cũng tay dắt cùng.
Muốn đêm chăn gối nằm chung
Muốn mơ cùng giấc, muốn đừng có ai.
Thưa em. Anh hóa dại khờ
Vì yêu nẫy lửa bây giờ mê em.
Nàng hờn; ta phát đau tim
Nàng vui; ta hát như chim giữa rừng.
Cách xa nhớ quá chừng chừng
Chọc em giận dỗi... rưng rưng anh buồn.
Thưa em. Anh nguyện chừa luôn
Mỗi lần em khóc mưa tuôn ngập lòng.
MAI CHIÊU SƯƠNG
28/12/2015

Suốt đời trong nhau

SUỐT ĐỜI TRONG NHAU
tặng Lan yêu
----------
Đời anh chỉ có...một em.
Thấm vào xương máu thiêng liêng ân tình.
Vượt ngoài thế tục trọng khinh
Đi vào tình sử nhập hình trăng sao.

Ái ân nuôi giọt máu đào.
Thiếu em, anh nhớ cồn cào ruột gan!
Muốn điên vì quá yêu nàng.
Muốn nhai em nuốt cho an tâm hồn.
Em về từ tối tân hôn
Mùa trăng mật ấy vẫn còn ngàn năm
Đời anh nghiệp dĩ con tằm.
Viết tình để lại cho trần đời coi.
Em vầng nhật nguyệt sáng soi
Dẫn anh theo tới bến bờ nhân duyên
Đồng tâm cùng hội, cùng thuyền
Dắt tay nhau đến vô biên nồng nàn.
Thủy chung trọn nghĩa đá vàng
Cùng nhau cạn chén thiếp chàng uyên ương.
Ngó nhìn kiếm khắp mười phương
Không ai thế được người thương - vợ hiền.
MAI CHIÊU SƯƠNG
28/12/2015

Mai nầy bỏ thơ

MAI NẦY BỎ THƠ
Mai nầy tôi bỏ làm thơ
Trả em về với bến bờ của em
Mấy năm ân ái chết chìm
Em đi bước tiếp. Tôi im lặng về.
Tôi về quên những cơn mê
Tôi về trả lại lời thề cho em.
Tôi về xa biệt cánh chim
Khung trời lẻ bóng nỗi niềm trầm luân.
Cõi lòng tắt nguội bâng khuâng
Thơ không muốn viết buồn trăng nhạt nhòa
Đi thôi. Tan mộng, nát hoa
Tôi về ẩn dật phôi pha tháng ngày.
Giã từ bao kỷ niệm say
Em là dĩ vãng vòng tay... đổi vòng.
Thủy chung tôi giữ trong lòng
Trái tim đóng cửa, thơ buồn đời tham.
MAI CHIÊU SƯƠNG
28/12/2015

Đâu có hai lòng

ĐÂU CÓ HAI LÒNG
gởi Lan yêu
-----------
Đi đâu rồi cũng về chốn cũ.
Về với bên em trọn cuộc tình
Về với lời nguyền chung thủy hứa
Cùng em anh khấn trước thần linh.

Trong vườn nhà anh ngôi miếu nhỏ
Có khắc chung tên hai đứa mình
Ngày ấy em về cô dâu mới
Mười một, tháng tám giữa thu xinh.
Nghiệp làm thi sĩ thích rong chơi
Gõ phím tung thơ lộng đất trời
Giỡn với gió mây, đùa nhật nguyệt
Nhưng chỉ yêu em suốt kiếp nầy.
Vẫn là Lan Nguyễn của riêng ta
Vẫn ước mai kia sống một nhà
Vẫn chỉ em thôi là tất cả
Mặc người thiên hạ ghẹo bướm hoa.
MAI CHIÊU SƯƠNG
27/12/2015

Đi trong vô thường

ĐI TRONG VÔ THƯỜNG
về Lan yêu
------
Đếm hơn ngàn kỷ niệm
Đếm mấy trăm tấm hình
Đếm bao năm ân ái
Chúng mình chung trái tim.

Hôm xưa trời có dặn
Hãy yêu em suốt đời
Đất cũng bảo em vậy
Bên anh đừng xa nhau.
Và thế là thế đó
Ta có rời nhau đâu?
Kinh tình nhân anh viết.
Tình chúng mình thâm sâu.
Du dương tình khắp chốn
Mình có thiên đàng riêng
Từ biển xanh lộng gió
Đến núi rừng đào nguyên.
Đếm hoài thêm nhớ lắm
Hiền thê tôi dịu hiền
Trời biểu làm thi sĩ
Anh cốt cách thần tiên.
Hết yêu rồi tới nhớ
Hết nhớ rồi tới thương
Bốn mùa qua chớp mắt
Anh đi trong vô thường.
MAI CHIÊU SƯƠNG
26/12/2015

Hoang du

HOANG DU
------
Mười ngón tay gõ phím
Thành thơ lót chân em
Bước nhẹ nhàng nàng nhé
Đừng nỡ giẫm đau tim.

Mặc tình ai vọng phụ
Anh vẫn cứ chung tình.
Đời người là cát bụi
Đâu sánh cùng thiên thu?
Giọt sương trên sa mạc
Đâu đỡ khát lạc đà?
Giếng ngọc gàu nan múc
Đau đớn vần thơ ta.
Huyền ngôn trong đáy huyệt
Không cứu nổi sơn hà
Ngựa hùng quen trận mạc
Sao sống chung với gà?
Ta đi tìm hạnh phúc
Lạc vào biển phong ba
Mất hút bóng tình xa
Tóc trên đầu sắp bạc!
Còn yêu vang tiếng hát
Hết yêu khóc than buồn
Người vứt tình sọt rác
Ta lượm từng chút thương .
MAI CHIÊU SƯƠNG
26/12/2015

Vẫn là cô đơn

VẪN LÀ CÔ ĐƠN
Em cô đơn
Ta cô đơn
Đêm nằm nghe tiếng căm hờn thế gian.
Với tay
Níu mảnh trăng tàn
Đem soi rõ mặt phụ phàng là ai.
Buồn say đập vỡ thiên tài
Đập cho tan nát
Hình hài trầm luân.

Chỉ còn
Giữ lại bâng khuâng
Để thương nhớ né hồng trần bội ơn.
Em còn
Một nửa cô đơn
Ta còn một nửa cô hồn chưa tan.
Tàn thu
Nhặt chiếc lá vàng
Làm thơ gởi tặng cho nàng chút duyên.
MAI CHIÊU SƯƠNG
26/12/2015

Bài thơ bất chợt

BÀI THƠ BẤT CHỢT
----
Noel rồi còn lạnh lắm không em?
Đường Sài Gòn chắc là chưa có nắng.
Cô giáo ơi. Ra đường đừng để lạnh.
Em cảm anh buồn lắm biết không?

Đêm cô phòng nhớ đắp kín chăn bông
Anh theo gió về ru em mộng mị
Khi đến lớp coi chừng bụi phấn nhé
Thấy mắt em buồn chúng dễ bay trêu.
Có ai đưa em dạo bước vui chiều?
Tóc nhớ kẹp để hương đừng say gió.
Phố lên đèn em đi đừng vô ý
Sợ kẻ gian giật mất ví ai đền?
Viết về em mà hồn cứ lênh đênh
Thương cô giáo lẻ loi bên giáo án.
Anh thi sĩ thả hồn trôi phiêu lãng
Em đừng buồn lỡ rơi trúng môi em.
MAI CHIÊU SƯƠNG
26/12/2015

Vì sao thương nhớ

VÌ SAO THƯƠNG NHỚ
Mình gởi cho nhau từng tin nhắn
Lâu ngày hai đứa càng hiểu nhau
Em tặng cho anh nhiều hoa nắng
Sưởi ấm đêm buồn đông tái tê.
Anh bỗng thấy em đẹp lạ lùng
Nghe lòng thương nhớ phủ không trung
Ngày mai đời mở vườn xuân mộng
Hai đứa dìu nhau bước đến cùng
Em đẹp, hiền ngoan giọng ngọt ngào
Môi thơm thốt nhạc giọng thanh tao
Anh yêu - gọi mãi nghe em nói
Từ đó lòng tôi có...vì sao.
Vì sao thương nhớ, vì sao yêu
Anh đọc tin em nhớ tím chiều
Tên em xuất hiện như huyền thoại
Huyền thoại bây giờ thành của anh.
MAI CHIÊU SƯƠNG
26/12/2015