Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Tình thơ với... thơ tình

                              scrap with romantic woman
                                        (Hình trên mạng)

“TÌNH THƠ” với…thơ tình
 
TÌNH THƠ”. Tôi ngồi đọc tập bản thảo này trong cái đêm “Ngày Thơ Thế Giới”. Đề thi tập làm tôi xúc động. Bởi thơ là của thi sĩ. Mà tình cũng… không ai yêu bằng thi sĩ. Chỉ có thơ mới thốt lên “rõ giọngt” nhất ngôn ngữ của trái tim thôi. Không biết có đúng thế không ; Nhưng “đi” qua hết tập thơ. Tôi thấy mênh mông sóng tình, bàng bạc khói sương thơ của ba thi sĩ mà trong đó HOÀNG TRÚC LY( H.T.L) và  PHẠM THIÊN THƯ( P.T.T). thì tôi đã có duyên đọc họ trước 1975. còn ĐINH HƯƠNG (ĐH) thì không xa lạ gì trong nền thơ đương đại. Cả ba nhà thơ đều là “khách quí” của thi đàn. Do vậy mà giới thiệu thêm về họ nữa thì hóa ra  mình  đi làm cái việc… không nên làm mất thôi. Cho nên tốt hơn hết là “làm khách đọc” chung dự bữa tiệc “tình thơ” với họ cũng là “duyên” lắm rồi:
                                                         “Đời biết anh kẻ tình si
                                                         Riêng gửi anh niềm chung thủy
                                                         Sao em không hôn anh”?
                                                                             ( H.T.L -  Tự thán)
Ôi! Thật là buồn. mà cũng thật là thất vọng. Ai tưởng làm kẻ tình si là sướng lắm đâu?
Bởi sẽ vô nghĩa nếu như :
                                                        “Sao em không hôn anh”?…
Anh không được hôn: Anh không được yêu- Anh không được yêu nghĩa là anh không có EM. - Mà đời … không có em thì làm gì có tình yêu mà mơ nhỉ? Để rồi H.T.L chất ngất sầu
cao như núi vì cô đơn, ông thốt lên:
                                                        “Cô đơn đỉnh núi gần trời
                                                         Nghiêng vai xin khoác nụ cười áo xanh”
“ nụ cười áo xanh”- hay em áo xanh của H.T.L . thì cũng một thôi. Cái bóng dáng “áo xanh” kia khiến tôi nhớ Tản Đà năm xưa. Thuở còn “ ấu học” đã nặng máu si tình
 cũng vì những giai nhân trong… sách vở mà ông đọc được trong “ấu học”khi còn chập chững trường làng- Phải chăng cũng vì thi sĩ là …Nòi tình?:
                                                        “Đường quê gái đẹp má hồng
                                                          Đua nhau nhìn ngắm anh chàng áo xanh”
                                                                                        (sách ấu học)
Đến nỗi sau này lớn lên, làm thi sĩ. Tản Đà… thất tình thật , bỏ nhà lên núi ở. Làm thơ mà tế nàng  Chiêu Quân. ở tận bên Tàu trong cổ sử.
     Hình như thi sĩ H.T.L “nặng tình” với người đẹp. sân khấu, màn nhung và ánh đèn màu? Người thơ nào mà không thích âm nhạc? Chẳng mê mỹ nhân?- Nếu như hai cái đó cấu thành một kỳ nữ nữa thì… càng mê nữa… Nhưng mê cho mấy rồi H.T.L cũng… sầu tuyệt vọng. Ông năn nỉ với… tình:
                                                         “Xin rủ tóc dài lên gối trắng
                                                          Người yêu nằm mộng thấy tôi về.
                                                          Xin gọi tên tôi dù xa vắng”
                                                                                       ( H.T.L. Tuyệt bút)
Hay:
                                                         “Đời lên mấy vạn lần nhan sắc
                                                          Đau đớn vô cùng đêm biệt ly
                                                                                      ( H.T.L- Tuyệt Bút)
Thơ H.T.L có phong cách tự tình “ nghiêng về  cổ điển”
Ý thơ như “bực” ra từ trái tim đắm đuối si mê. Ở cái thời của ông với sự thịnh hành của “nhạc vàng”thì những vần thơ đó thật là lâm ly.

          Cũng “trong một tiếng tơ đồng”. Nhưng cung bậc của PTT khác hơn, réo rắc hơn. Chẳng thế mà nhạc sĩ bậc thầy Phạm Duy đã phổ thơ PTT thành những bản nhạc bất hủ như bài Ngày xưa Hoàng Thị ;Đưa em tìm động hoa vàng.PTT cũng yêu, cũng mê, cũng mơ mộng như bất cứ ai yêu trên thế gian này:
                                                          “Cho trăng chung một bóng
                                                           Cho mộng chung một một giường
                                                           Cho chân chung một đường
                                                                                       (PTT- mong mỏi)
Vậy là PTT hạnh phúc nhất đời rồi…Nếu như sự “mong mỏi” kia trở thành hiện thực. Đó chính là uyên ương đấy- Không ai yêu mà muốn “một nửa kia” của mình rời ra cả. Hỡi những người đang yêu, đã yêu và sẽ yêu- Hãy cùng...mơ  như thế; Và cùng nhau “hiện thực”. Đừng để cho một mình ai phải tuyệt vọng , khổ đau. Vì thật là bất hạnh nếu như:
                                                           “Vầng trăng ai xẻ làm đôi
                                                            Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường
                                                                                     ( Nguyễn Du)
Yêu, lãng mạn và “đẹp”như PTT…Quả là đáng yêu thật. Đến độ mà khi người yêu đi rồi
Ông  còn  ở lại mà luyến tiếc chút “dư hương”của nàng:
                                                           “Em đã về rồi
                                                            Anh còn ngồi lại
                                                            Ghế em ấm mãi
                                                            Như lòng anh đây
                                                                                    (PTT- Dư hương)
Thể thơ bốn chân của PTT điêu luyện như một vũ điệu tài hoa. Ông…Yêu quá. Yêu đến nỗi tình của ông thành huyền diệu, lung linh:
                                                           “Em bay là chuyện của em bay
                                                            Bâng khuâng là của trái tim này
Mơ mộng, thanh cao thoát ra ngoài cái ham muốn xác thịt tầm thường:
                                                           “Chút lãng mạn ấy là muôn thuở
                                                            Cần chi là thơm một ngón tay
                                                                                     (PTT- mơ tưởng)
Thơ PTT thoát tục, nhuộm màu thiền đạo. Ông nâng người yêu lên cao khiết, huyền tình. Ngoài một bài Đường luật thất ngôn bát cú “Cổ lũy cô thôn” ra thì cả tập TÌNH THƠ theo thể truyền thống.

         Phần nữ sĩ ĐINH HƯƠNG chiếm một nửa thi tập. Bút lực dồi dào, nhạy cảm - Chính  
thế mà thơ ĐH  tuôn chảy lai láng theo  nỗi niềm bà trăn trở:
                                                          “Thơ ta để lại cõi trần gian
                                                          Có ai đọc được còn thương tiếc
                                                           Xin hãy vì ta khóc lỡ làng
                                                                                     (ĐH- miên man)
Tôi chắc có rất nhiều người đọc bà. Trong cuốn “Tác giả thơ Việt Nam đương đại”Hoàng Hương Trang viết về bà sâu sắc lắm. Tôi cũng may mắn là trong tủ sách của mình có nhiều thơ ĐH. Nhưng sao lạ quá ! Sao ai cũng buồn vì tình hơn vui? :
                                                          “Hình như cả kiếp, cả đời
                                                           Em mơ ước mãi để rồi trắng tay!”
                                                                                    (ĐH- hình như)
Tôi cũng yêu, cũng mơ ước như bà. Tôi thủy chung, tha thiết với “NÀNG”của tôi vậy mà rồi…cũng khổ! Không biết khi tôi khổ vì nàng thì nàng có hạnh phúc trên nỗi khổ đau của tôi không? Một nữ sĩ như ĐH mà cũng…Khóc lỡ làng thì đúng là quá đau khổ rồi. Nhưng bà “chấp nhận” vì khi đã:
                                                          “Dấn thân trong cõi mơ màng
                                                          Trôi theo ảo mộng ngập tràn xót xa”
                                                                                    (ĐH- trải nghiệm)
Phải nói sức viết của ĐH quá sung mãn. Bà viết theo cái nội tại rất thơ có sẵn trong bà. Vui có, buồn có; Thoải mái “ghi” lại những ưu tư, khắc khoải trong lòng – làm cho thơ bà mang một nữ tính rõ rệt. Ôi. Nếu …Không vì thơ thì ĐH không thế này đâu:
                                                         “ Trong cuộc sống có trăm ngàn nỗi khổ
                                                                 ………
                                                         Giây phút lắng lòng ta lại làm thơ
                                                         Ghi vội vã sợ cuộc đời lấy mất”
                                                                                    (ĐH- bay vào)
        Thầy Nguyễn Hiến Lê nói rằng: “cái gì làm cho cuộc sống phong phú lên là cái ấy đẹp ”. Mà với tâm hồn người ta thì cái gì đẹp và phong phú cho bằng tình và thơ nhỉ?
Cúi xin chiêu niệm thi sĩ tiền bối HTL. Xin cảm ơn ba vị tác giả đã cho tôi dự bữa tiệc thơ thú vị trong ngày thơ thế giới. Xin trân trọng.

                                                               HUYỀN MAI HUYỀN
                                                  Quảng Ngãi Trọng  xuân canh dần
                                                                     Tháng 3 / 2010
  
*Lời tựa tập thơ TÌNH THƠ
ba tác giả: Hoàng Trúc Ly, Phạm Thiên Thư, Đinh Hương
NXB Thanh Niên 2010

Cái bang tiền sử

                        funscrape.com
                                         (Hình trên mạng)

   CÁI BANG TIỀN SỬ
   Rớt xuống đời ở đợ trần gian
Số phận RÁCH làm cái bang tiền sử
Chẳng lãng tử mà nổi trôi khắp xứ
Thơ mất mùa quẳng gánh hát nghêu ngao

  Mòn gót giày đi… du mục bốn phương
Bỏ quê hương hay quê hương ruồng bỏ?!
Lào, CampuChia xuân thì binh lửa
Núi rừng thiêng còn vỏ đạn vô tri.
Thần Ái Tình nỡ hành hạ ta chi?!
Thanh kiếm gãy trường tình thua thê thảm!
Trái tim lửa…chưa yêu đầu đã bạc
Em bên chồng, anh lọt vực đắng cay!
MỘNG DƯƠNG CHÂU(1) mở mắt thấy ban ngày
Say Nguyễn Bính làm KINH KHA (2)…LẠC CHỢ(3)
Thắp nhật nguyệt tế chay phường xỏ lá
Nỗi buồn CÂM ngún khói khóc Huyền Trân 
Hề giai nhân. Hề tình sử …tri âm
Đêm Đà Lạt nhớ Nam Phương Hoàng Hậu
Đò sông Hương – Hề linh đình yến tiệc
Chiều Sài Gòn thất thiểu ngóng CỐ NHÂN,
Trăng Cà Mau sương muối đẫm mái đầu,
Sao Hà Nội lạy gươm thần MINH ĐẾ
Tình cũng có…THIÊN THỜI và ĐỊA THẾ
Mỹ Sơn u trầm còn ai nhắc quân vương?!
Nằm Ninh Chữ mơ hoa hậu Nha Trang
Những nhan sắc nghiêng thành ai chiếm hữu???
Mang thân phận một “cái bang tiền sử”
Ta chỉ nhìn, mơ ước để…đau tim!
Em đâu rồi bỏ ta kiếm như điên
TÌnh tuyệt vọng sống chỉ còn một nửa.
Biên giới NÀNG
Anh vượt qua không nổi!
Lượm TÌNH THỪA vá viú…để che tim.
                            MAI CHIÊU SƯƠNG
-----------------------------------------------------
 (*)Bài thơ nầy đã đăng trong tuyển tập VẪN ĐỢI VỚI CHỜ
của HÒAI NAM THI XÃ - nxb Văn Nghệ 2009
(1)    Tráng sĩ được thái tử Đan sai đi hành thích Tần thủy Hoàng
(2)    “Trôi sông lạc chợ”- Thành ngữ
(3)    Thơ Đỗ Mục

Xin khắc em vào định mệnh


alt
                                                                   (Hình trên mạng)
       
     XIN KHẮC EM
                     VÀO ĐỊNH MỆNH
                                  
        Đã thương nhớ, biết đâu là lần cuối?
     Đời không em – Thôi. Còn có nghĩa gì?!!!
   Sóng ngang trái cuốn thuyền trôi biệt bến.
        Anh một mình tê dại…tiễn tình đi!

       Vườn trái cấm chín thêm mùa vội vã,
   Vỏ liêu trai bướm mộng thoát thai về.
    Thu ngọt ngào, mật rưng rưng đầu lá;
          Nhìn người đi, rớt vỡ trái tim mê!

         Dẫu dâu bể, giữ bên lòng nỗi nhớ.
        Hạnh phúc rơi hun hút bỏ xa mình
      EM - Điệp khúc ru đời anh nghiệt ngã
  Bến Sông Chiều- Thiên Tình sử nguyên trinh.

   Nốc cạn chén nghiêng sầu trong tĩnh lặng
    Phun trào thơ ,đâu giải được lênh đênh?!
        Xin vĩnh viễn khắc em vào… số mệnh
    Để ngàn đời không một phút nguôi quên. 

                        MAI CHIÊU SƯƠNG

Hạnh ngộ với "Thơ nữ Bạc Liêu"


alt
                                                    (Hình trên mạng)
 

HẠNH NGỘ VỚI “THƠ NỮ BẠC LIÊU"

 Với tôi, “Thơ nữ Bạc Liêu” (TNBL) là của…hiếm. Tận miền Trung xa lắc nầy dễ gì có  TNBL? Tôi có được là nhờ một người chị bạn thân tình gởi tặng. Khởi hành từ “phút giao mùa” của Ngọc Yến (NY), qua “phố cũ” của Tú Nhã (TN) để gặp “người phương Nam” (*) của Mỹ Huyền (MH) mà nghiền ngẫm, suy tư bởi cái thật thà rung cảm của ba đồng tác giả của TNBL .
    Tập thơ nho nhỏ với 52 bài thơ mang đậm…chất phụ nữ dịu dàng dễ xúc động lòng người: “Cuộc sống vội vàng ta khe khẽ viết / Những câu thơ cũng khe khẽ dịu dàng / Chút khe khẽ bao dung rồi cũng hết / Và một ngày khe khẽ bỏ nhân gian” (NY – Khe khẽ). Thật tuyệt, mà cũng thật lạ lẫm - Ba khổ thơ tám chân với mười hai câu ; Hai từ khe khẽ được NY thể hiện bằng lối chơi điệp tự nhuần  nhuyễn không ngờ. Mỗi câu thơ là hai từ “khe khẻ” thành hai mươi bốn từ khe khẽ gói trong một bài thơ nhỏ mà không lộn nghĩa nhau…khe khẽ, nhẹ nhàng như tiếng thỏ thẻ…rất ngọt ngào của NY càng làm cho bài thơ có sức hấp dẫn đầy tính nghệ thuật: “Anh khe khẽ chạm môi em dịu ngọt / Trái tim mình khe khẽ điệu ngân vang / Đất trời cũng khe khẽ hoà làm một /Ta cùng em khe khẽ hoá Thiên thần” (NY – Khe khẽ). Thật thi thoảng lắm mới gặp một bài thơ tình hay và sâu thẳm ý như “Khe khẻ” của NY. “Ta cùng em khe khẻ hoá thiên thần” để rồi cũng chính NY thở than: “Em đừng đợi nữa / Sương tan / Hoa không còn lấp lánh / Vàng sắc xuân /…Nỡ đâu se lạnh / Mong manh vai người.” (NY - Đừng) Cái không khí trong thơ NY có khói sương buồn, nuối tiếc đến quay quắt kỷ niệm, tình yêu: “Tình yêu đầu tiên em biết /Sao đầy cay đắng xót xa / Người ơi! Mối tình tha thiết / Vùi theo năm tháng phôi pha.” (NY – Phôi pha) Có phải vì “vùi theo năm tháng phôi pha” đó mà trong thơ NY u trầm? Ở chị luôn như ray rức, tiếc nuối cái đã qua đi mà trong đó cái tình luôn ám ảnh, vi vu…chị trau chuốt ngôn ngữ như người phụ nữ rành trang điểm làm cho thơ  có nhạc tiết du dương, êm ái, có nét đài các riêng. Đó là “phút giao mùa” với hai mươi bài thơ của NY.
  Rời NY. Tôi theo Tú Nhã vào “phố cũ” với chị: “Tôi về qua phố cũ / Tình cờ gặp người xưa / Mắt buồn câu hẹn ước / Chưa nguôi chuyện ngày xưa.” (TN- Phố cũ) “Mắt buồn câu hẹn ước”…vậy là quá buồn - Buồn và nhớ nữa cho nên đến giờ vẫn “chưa nguôi chuyện ngày xưa” Hóa ra ai rồi cũng thế - Không có tình yêu dang dở nào mà không buồn? Tình là vậy. Tình cho người ta hạnh phúc nhưng cũng làm đau khổ người ta. Tôi nhớ Hàn Mặc Tử cũng vì tình mà “thét” lên vần thơ bất hủ: “Trời hỡi bao giờ tôi chết đi / Bao giờ tôi biết được yêu vì / Bao giờ nhật nguyệt tan thành máu / Và khối lòng tôi cứng tự si.” TN và ai rồi với tình, khổ vì tình rồi cũng thế thôi. Thậm chí, đi xa. Đứng trước biển mênh mông chị vẫn quay về cái khoảng lòng nhỏ bé ăm ắp hoài niệm, nhớ nhung: “Em một mình ngồi đây nghe biển hát / Biển Nha Trang! Ơi biển của quê hương / Của em, anh và cả tình yêu nữa / Dù đã xa xôi một giấc mộng thường…” (TN - Trước biển). Hình như thơ TN hướng về ngoại cảnh, thiên nhiên để “tỏ” cái buồn, còn NY quay về nội tâm để đánh thức kỷ niệm? Mỗi tâm trạng của TNBL có nét riêng qua thơ của họ. TN có cái chân quê, mộc mạc rất…dân ca: “Nồi canh rau nấu tập tàng /Mùi thơm xanh mát lòng càng thêm ưa /…Tiếng ai hát “Lý chim quyên” / Ngoài kia nhánh ớt chim chuyền líu lo.” (TN –Duyên quê). “Phố cũ” của TN với mười sáu bài thơ. Tuy bình dị nhưng thật thà, “Phố cũ” không hiện đại ngôn ngữ, không trau chuốt, sắc sảo mà cuốn hút đằm thắm như một thiếu phụ duyên dáng đáng yêu.
  Cũng từ TNBL. Tôi biết thêm về miền Tây Nam Bộ - Hay Bạc Liêu qua thơ Mỹ Huyền: “Cầu Quay, quay tự bao giờ / Ta còn bé…hình như chưa ra đời”. Hoặc: “Phố Hoa nhớ đường lá còng / Lầu Công Tử đứng rêu phong nỗi buồn” (MH - Cầu Quay) Thơ MH viết nhiều về quê hương của chị, về ước mơ, về thời thơ ấu: “Biết bao giờ ta trở lại vườn xưa / Mùa xanh mướt chim chuyền cao giọng hót / Ta đã nhóm bếp lửa hồng ấm áp / Khói lam chiều bay toả những ước mơ” (MH - Trở lại mùa hoa). Thơ MH trung thực, đơn giản như chính cái “bản chất” người phương Nam trong chị: “Người phương Nam mạnh mẽ và bộc trực / Lời bóng bẩy vốn chẳng quen nghe / Người  phương Nam đã mời là mời thật / Rủ rê ai xứ khác rể dâu về.” (MH - Người phương Nam) Đó là người, chứ với thơ thì MH cũng lãng đãng đấy chứ? Bởi nếu không thì MH sẽ không yêu thơ và làm thơ được đâu. Đã là khách thơ, ai mà chẳng một lần mơ mộng nhỉ? Cũng như TN, MH góp vào TNBL mười sáu bài thơ. Đọc MH ta được biết thêm về Bạc Liêu. Đó là nét riêng của mỗi tác giả trong TNBL.
         Chừng mươi năm trở lại đây. Nhiều tuyển tập thơ chung và các nhà xuất bản trong cả nước đã giới thiệu nhiều khuôn mặt thơ nữ ba miền khá ấn tượng. Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi có được TNBL giới thiệu ba thơ nữ của Bạc Liêu. Với chị NY tôi may mắn được đọc chị nhiều trên website qua blog ngocyen.vn.weblogs.com. Blog của NY là một trong những trang thơ hấp dẫn, mang tính văn học nghệ thuật thú vị. Thơ nữ miền Tây Nam Bộ còn rất khiêm nhường trong nền thơ chung của đất nước.  TNBL giúp bạn đọc biết thêm về thơ nữ của vùng đồng bằng trù phú nhất Việt Nam.
                                                                       HUYỀN MAI HUYỀN
                                                                   Quảng Ngãi cuối năm 2010

       (*) Tập “Thơ nữ Bạc Liêu gồm ba tác giả:
        Ngọc Yến, Tú Nhã, Mỹ Huyền
        Nxb Hội Nhà Văn - 2009
       (Bài đã đăng trên tạp chí văn học nghệ thuật
         tỉnh Bạc Liêu số xuân 2011)

Giọt tình không


                                Sad Guy
                                                     (Hình trên mạng)  
                                          
                                                   GIỌT  TÌNH  KHÔNG                        
       Sáng đông lạnh đọc bài thơ em viết
     Đêm chiêm bao ôm riết áng mây hồng.
     Thu vẫn đó - Dẫu đông về bên gối.
     Ly phê buồn nhỏ xuống giọt tình không!

        Thu ơi Thu. Vàng hồn ta một thuở
     Giờ…vàng thêm nhìn nụ sống em thanh.
     Nàng cổ sử, hồng hoang thành nhân ảnh
     Hoá mây hồng cao nhã… tận trăng xanh.

        Anh - Chiếc lá của rừng thương rụng cuống,
     Trên cành si sầu nhớ rủ xanh xao!
     Em – Cánh nhạn vút bay vào nguyên thuỷ.
     Nỗi lòng ta ai biết?  Biết ai trao?!

        Giọt tình không – Thôi. Để mình anh uống.
      Để mình anh cóng lạnh với đông buồn.
      Để mình anh hành hương về tuyệt vọng
      Liệm “tình không” vào đáy huyệt gió sương. 
   MAI CHIÊU SƯƠNG
    Cuối tháng 10 / 2010

Huế và em

             
                            Sad Girl
HUẾ  VÀ  EM
                         *Có một người sẽ hiểu
    Huế có đợi bước chân mình trở lại ?
Lần chia tay là từ đấy – Chia ly !
Tình đôi ngả - Bởi đời phân đôi ngả
Bên nhau rồi…Cùng tiễn biệt nhau đi .


Ngày ấy Huế có lần ta đã đến
Giữa đời thường lặng lẽ đôi uyên ương
Tình ngây ngất Cố đô anh cứ tưởng
Vườn ngự xưa riêng ta hẹn…yêu đương .


Chợ Đông Ba khi mình qua dưới nắng
Trưa vàng hoe mà mát rượi linh hồn
Đi bên nhau dưới bóng râm  thành nội
Anh hỏi chừng… “Em có mỏi chân không”?


Đêm ở Huế có em là Huế mộng
Vỹ Dạ thôn Hàn Mặc Tử đi rồi .
Uống chén rượu nhớ người xưa , lăng tẩm
Mai em về , anh rớt giữa trời đông !


Huế xa rồi . Em còn nhớ anh không ?
Phiến đá nhỏ khắc lời ai nhắc nhở
Làm kỷ niệm giấu những gì anh nói
Sông Hương còn in bóng anh và em…


Huế xa rồi . Em càng cách xa thêm !
Sao anh thấy rất gần trong tâm tưởng
Rất gần thôi .Bởi mình chung một hướng
HUẾ VÀ EM thương nhớ mãi trong lòng .
                           MAI CHIÊU SƯƠNG
                                           Huế 13/ 6/ 2009

Chia buồn cho nhau

alt
(Hình trên mạng)
 
CHIA BUỒN
               CHO NHAU

   Xin em đừng đợi mùa Ngâu.
Thương người xé lụa
Rải cầu sông Ngân.
Hồng nhan – Cõi tạm hồng trần
Nở, tàn thoáng chốc,
Mấy lần được yêu?
Nhớ em mòn mỏi đêm thiu,
Anh trông ngóng
Đợi sớm, chiều tin em!
Mái trường đâu? Biết đâu tìm?
Nghe vàng tâm sự,
 Nỗi niềm riêng đau!

   Xin em đừng đợi mùa Ngâu,
Xin em đừng để nỗi sầu đầy vơi.
Trăng anh…khuyết nửa bên trời
Chờ…em ghép lại cho đời có nhau?
Nhớ trang giáo án tươi màu,
Bàn tay bụi phấn xin lau cho nàng.
Xoá đi ngang trái, bẽ bàng
Yêu nhau…
Đâu có muộn màng yêu nhau?

MAI CHIÊU SƯƠNG

Đóa hoa tình sử

                                  Don't Wait
                                                                 (Hình trên mạng)

ĐÓA HOA TÌNH SỬ
( Có một người sẽ hiểu)

Em cài lên ngực tôi đóa hoa hồng mùa thu.
Những chiếc gai vô tình làm tim chảy máu
Vết sướt suốt đời đau nhức
Tôi nuốt lệ ngậm ngùi mà em có hay đâu?!

Em cài lên đời tôi đóa hoa hồng mùa thu
Đóa hoa báu thắp hồn tôi trăn trở.
Ta yêu nhau – Một cuộc tình bạc mệnh
Hạnh phúc tuyệt vời lẫn chua xót, đắng cay!

Em cài lên thơ tôi đóa hoa hồng mùa thu.
Đóa hồng ấy đã trở thành bất tử-
Bóng hình em làm sao tôi quên nổi?!
Tôi nhớ đóa hồng thơm linh khí ái ân.

Khi tôi chết rồi trên nấm mộ tịnh yên
Sẽ mọc lên “đóa thu hồng tình sử”
Đóa hoa ấy luân hồi tôi cất giữ…
Không ai ngờ rằng em bất diệt trong tôi.
  MAI CHIÊU SƯƠNG
Quảng Ngãi quí xuân Tân Mão - 2011

Mưa đêm ngậm ngùi

                                                     Going Forever
                                                                    (Hình trên mạng)
MƯA ĐÊM NGẬM NGÙI

Não nùng từng giọt mưa đêm.
Nhớ ai, ai nhớ càng thêm đau lòng!
Trông chừng bóng thoảng ngoài song.
Người đâu biền biệt như dòng nước trôi?!

Hồn ta mưa gió ngậm ngùi.
Tình ơi sương khói một đời buồn ta!
Mưa càng thêm nhớ tình xa.
Mưa rưng rưng hạt nhạt nhòa dấu xưa.

Một mình ta với đêm mưa.
Trái ngang chi để xót chua phận người?!
Lỡ mai lòng dạ em...vơi.
Cũng đừng nỡ thốt những lời đắng cay.

Còn bao mưa nữa đêm nay?
Rơi đi cho hết, cho đầy nhân gian.
Hai tay hứng lấy muộn màng.
Thương tình lận đận phũ phàng...thiết tha!
MAI CHIÊU SƯƠNG
03/ 04/ 2011

Thất tình ca

                                 
                                                                                                   (Hình trên mạng)
THẤT TÌNH CA
**********
Ôi ! Ta ước làm trái tim sỏi đá
Để đừng thương, đừng nhớ nữa "H" (*) yêu.
Hay ta ước làm thú rừng hoang dã
Đừng đắm mê, rung động trước yêu kiều.
Ôi ! "H" ơi. Ta yêu em điên dại.
Yêu mê em héo hắt cả tim gan!
Tình là gì? Đời biết mấy hồng nhan
Mà ta cứ yêu và yêu em mãi?!
Yêu đến nỗi tâm hồn ta tê tái.
Yêu cơ hồ nhật nguyệt muốn nổ tung,
Yêu vô tận mênh mông trùm vũ trụ,
Yêu tưởng chừng muốn riết nát em đi.
Nào mắt, nào môi, nào mỹ thể của NÀNG.
Ta muốn hóa trộn âm dương hai thành một
Để không sợ mất và xa em nữa.
Ta với nàng kiếp kiếp ở trong nhau...
Yêu thế đấy. Nhưng trời ơi. Thê thảm!!!
Tình của ta vô nghĩa với  "H" mơ.
Em lạnh lùng chối bỏ. Ta bơ vơ
Đêm tháng tám hái trăng vàng ngâm rượu.
Rứt tinh tú ta vừa ăn, vừa hát.
Uống say rồi  ngồi khóc gọi "H" ơi .
Em ta đâu? "H" hỡi. Tình ta đâu?
Nàng ân ái bên người không đáp lại.
Trăng chợt tắt trong đáy ly sầu hận,
Rượu trào ra từ hố mắt si cuồng.
Ta cúi lượm tình ta lai láng đổ.
Ôi ! "H" ơi.
Ai lấy nữa mà cho???!!!
MAI CHIÊU SƯƠNG
Thu 2003
----------------------
(H. Xin đọc là "Hát" )

Sao đành

                   alt
                                       (Hình trên mạng)


BIỂN VẪN XANH MÀU

Biển vẫn thế. vẫn xanh hoài, xanh nữa
Tình trẻ trung, bất diệt chẳng bạc đầu
Biển mỏi mòn chờ em nên sóng trắng.
Bẽ bàng! Thôi đành bỏ cuộc rước dâu!                       

Ta níu lại cánh chim trời bay vút
Giấu trong tim nguyên vẹn tuổi yêu nào
Chung thủy mãi với lời thề trong trẻo.
Em phụ phàng...rồi tự khóc đớn đau?

Đừng trách biển. Hãy về đây lần cuối.
Hỏi lại mình sao đổ lỗi cho đời?
Hời hợt quá! Để tình đau hấp hối
Trái tim nồng em bổ để chia đôi!

Thì hãy cứ...đổ thừa cho "biển trắng".
Người đàn bà thường chỉ nói đầu môi.
Ta lang thang mỗi chiều trên biển vắng.
Em bên ai dìu bước phía chân trời???

MAI CHIÊU SƯƠNG
16/ 03/ 2011


*********

SAO ĐÀNH...?

Vẫn là...một nửa đời nhau.
Sao em nỡ bỏ rơi câu hẹn thề?!
Trước mình...một biển u mê
Theo chi lặn ngụp rồi về...cô đơn?
Theo chi phù phiếm vui, buồn?
Cái ta, ta giữ...mặc hương của người.
Tội gì ta...bỏ ta trôi?
Tự mình đừng trách...sao trời chẳng rơi.
Trong ta...nếu có nhau rồi.
Sá gì dâu bể lở bồi tháng năm?
Ta là ta...cứ âm thầm
Đành lòng tạo một vết bầm trong tim?!
Em ơi. Dẫu mắt môi mềm
Thiên thu còn đó in trên phận người.
Đan tâm xóa hết một thời?
Họa bài thơ gởi mấy lời người...xa.
MAI CHIÊU SƯƠNG
08/ 03/ 2011

Khói buồn

                                      
(Hình trên mạng)

KHÓI BUỒN
******
Ngó lên bóng nắng cuộc đời
Ta đi khắp bốn phương trời phiêu du.
Em là nửa thực, nửa hư
Nửa...HÀNH ta nhớ, khóc cười hụt hơi!

Em là ốc đảo trùng khơi
Tình anh sóng vỗ xa vời ly tan...
Trắng tay điện ngọc, cung vàng
Mười năm thu viết, mơ màng trăm năm.

Em là duyên của trần gian
Đày ta tuyệt vọng, đa mang kiếp người.
Ái tình nào phải đùa chơi?
Thủy chung anh lỡ một đời cuồng say.

Rượu sầu, em cứ rót đầy.
Rót cho ta uống đắng cay phận mình
Lênh đênh...tình mãi lênh đênh!!!
Khói buồn cay mắt, không quên được "Người"!!!
MAI CHIÊU SƯƠNG
2010

*******************************

TÌNH MÊNH MÔNG
tặng nhạc sĩ Hoàng Bảo
Nhạc sĩ Nguyễn Hồng, ca sĩ Duy Khả
**********
Hát nữa đi anh
Tình thơ và tình nhạc
Từ bốn phương trời 
Mình hạnh ngộ về đây.

Hát nữa đi anh
Cho tình yêu bốc cháy
Cho trái tim ta
Trang trải với muôn người

Câu thơ thiết tha
Lời ca càng tha thiết
Những nốt nhạc tình
Lan tỏa khắp ngàn sao

Tôi vẫn yêu em
Một đời yêu chưa hết
Thề sẽ luân hồi
Yêu đến tận ngàn sau.

Hát nữa đi anh
Dư âm lời sương khói
Thấm tận linh hồn
Tiếng nhạc của tình yêu
MAI CHIÊU SƯƠNG
12/ 12/ 2010

Không thể quên em

(Hình trên mạng)
KHÔNG THỂ QUÊN EM.

Anh vẫn giữ vẹn nguyên hình bóng cũ.
Em...của "người", sao anh cứ đợi tin?!
Ôm nhức nhối vết thương lòng trót lở
Trăm năm đau thầm lặng vết thương tình!

Em có biết, anh một lòng thương nhớ?
Kiếp chung tình không một phút nguôi quên.
Trái tim anh, mất em là...tự vỡ
Như vầng trăng chợt tắt rớt bên thềm.

Không..."có thể"- Cớ sao còn ấp ủ?
Quá yêu rồi- Ai nỡ bỏ TÌNH YÊU ?
Tháp cô đơn một mình anh trú ngụ,
Đời không em, chẳng một chút bình yên!

Em quên đi. Để mình anh thương nhớ;
Nửa mất rồi, còn một nửa khổ đau!
Em là lửa sưởi hồn anh trăn trở
Nhớ, nhớ hoài dù chẳng thuộc về nhau!

MAI CHIÊU SƯƠNG
Tháng 12/ 2010

Đền cho em

(Hình trên mạng)
 
 ĐỀN CHO EM
****************
 

Đền cho em một cầu vồng bảy sắc
Khác ngày xưa...nhưng như thuở ban đầu.
Khác ngày xưa...nhưng còn nguyên mơ ước
Một TÌNH THƠ lấp lánh ánh trăng sao.



 Ta cứ thật yêu đi...rồi sẽ đến.
Tình thiêng liêng phát tự đáy linh hồn
Yêu đừng khóc, đừng ngại ngùng cay đắng
Tình thiêng liêng ai đập vỡ nụ hôn?


Em cứ...hãy yêu bằng lòng chân thật.
Giữ tim mình tỏa sáng ánh lung linh
Thì tất cả khổ đau đều vỡ vụn
Không có gì xô ngã được niềm tin.


Đền cho em sắc cầu vồng lộng lẫy
Màu trái tim đâu lấm bụi, nhạt nhoà
Hãy giữ mãi tinh khôi từ dạo ấy
Tháng năm qua...trở lại thuở ban đầ
u.
MAI CHIÊU SƯƠNG
14/ 02/ 2011

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Gặp bạn

alt
GẶP BẠN

Tao với mầy hai mươi năm biền biệt
Hết ruộng vườn tao bỏ xứ không về
Mầy "lý lịch" vướng cường hào, địa chủ?
Đường công danh trôi mờ mịt , u mê.

Bao nhiêu năm ta trả nợ…không vay.
Oan nghiệt trút lên mái đầu  vô tội
Tao với mầy tìm chén cơm manh áo
Toát mồ hôi thời  nhân nghĩa đãi bôi.

Điền thổ tao nay đã thuộc tay người
Sang tên chủ có tốn gì hạt lúa?
Vạn vật thế gian thành con rối múa
Tao với mầy từ đó…ngọng mầy ơi!

Nay tao đi đưa tiễn đám tang người.
Qua nghĩa địa nghỉ chân ngồi hút thuốc.
Ngó mộ chí bỗng bàng hoàng, thảng thốt.
Hình ai kia sao quá giống mầy xưa?

Tao sà vào đọc rõ lại lời bia.
Ôi! Trời ôi! Sao mầy nằm đây thế?
Mầy đã chết! Tao không hề hay biết.
Dòng đời trôi mầy cũng biệt quê hương!

Hút đi mầy, một điếu thuốc tình thương.
Tao chạy vội mua trái cây cúng bạn.
Ngó mây nước, đất trời buồn ảm đạm.
Sao tụi mình bất hạnh quá mầy ơi!
MAI CHIÊU SƯƠNG
01/ 6/ 2012