Thứ Ba, 24 tháng 7, 2012

Vết buồn

                                 

                                                                 (Hình trên mạng)

VẾT BUỒN
Em đã cho anh một tình yêu đẹp nhất;
Rồi...chính em giết chết cuộc tình.
Anh đau đớn còn em cười thoải mái
Ánh dương hồng tắt phụt trước bình minh.

Tình yêu.
Anh từ ấy ôm tình yêu tuyệt vọng.
Nhớ và đau tê điếng mảnh linh hồn.
Gọi mãi tên em giữa đất trời hoang lạnh.
Bóng xưa nào lạc dấu rêu phai!

Để hôm nay và vĩnh viễn sau mai
Tình yêu đó thành vết thương vĩnh viễn
Đến khi chết vẫn một mình tha thiết
Vẫn một mình mải miết yêu em.

Tình yêu.
Em quên hết tình anh...sau một đêm.
Anh thì nhớ trọn đời tình yêu đó.
Từ bao giờ em hóa vầng trăng nhỏ
Soi lối buồn không có dấu môi thơm.
MAI CHIÊU SƯƠNG
25/ 7/ 2012

2 nhận xét: