Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Chán rồi


CHÁN RỒI
Tự nhiên tôi ghét thơ rồi
Ngó qua nhìn lại thấy đời buồn tênh
Chút tình cũng sợ xui hên
Trái tim trôi nổi bồng bềnh trái ngang.


Ngó đời lắm chuyện đa đoan
Thật thà thua thiệt điêu tàn lương tâm
Nực cười bản mặt chết bằm
Nghênh ngang tự đắc hằm hằm... ăn trên.


Ngó đời thúi hoắc kênh kênh
Gào to liêm sĩ, mà quên ươn hèn
Đức tài, tài đức mốc đen
Giảng rao đạo lý... loăn quăng dưới bùn.


Ngó đời...gớm nhứt bọn cùn
Ghế quan leo được nhờ hun đít...ngài
Tiểu nhơn nặng bụng thù dai
Miệng to, trán lép ưng ai cũng...quỳ.


Tự nhiên tui muốn chai ỳ
Thơ thơ, thọc thọc làm gì buồn thêm?
Ước chi tui có cái...hem
Tui đi làm đĩ kiếm tiền...quan ôm.

MAI CHIÊU SƯƠNG
12/9/2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét