Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015

Em là kinh điển của tình

EM LÀ KINH ĐIỂN CỦA TÌNH
------------
Ta đi lang thang suốt mùa thu buồn.
Ta để em cô đơn dỗi hờn mây gió
Quen lãng tử nhưng tình không vứt bỏ
Bởi tình yêu...vô giá nhất đời ta.

Nầy em.
Lan Nguyễn là hoa
Là "hoa quân tử"
Nên ta yêu nàng
Hề Lan. Lan Nguyễn dịu dàng
Trăm năm anh cứ mơ màng
Là em.
Trở về
Xếp lại cánh chim.
Lang thang chi nữa cho thêm mỏi mòn
Nguyệt lên
Rồi nguyệt héo hon
Về thôi
Chăn gối vẫn còn hương em.
Ta về vớt giấc mộng chìm
Cho đừng mù quáng
Cho em vừa lòng
Bỏ đời...
Anh quyết lấy em
Nàng thơ kinh điển của duyên ái tình.
MAI CHIÊU SƯƠNG
11/9/2015
---------
(Một hôm Khổng tử cùng học trò đi ngang qua một khu rừng
thấy hoa phong lan đang nở. Học trò hỏi: Thưa thầy hoa gì mà đẹp thế?
Khổng tử giảng giải: Đó là phong lan hay gọi là "quân tử hoa".
Học trò lại hỏi: Sao gọi là "quân tử hoa"?
Khổng tử giảng: Vì đó là loài hoa không cần đất, không cần chăm bón, nó tự hấp thụ khí âm dương mà sống giữa rừng hoang, xa lánh trần tục, tự nó có hương sắc riêng, tự sinh, tự diệt không cần bướm ong thụ phấn; thanh cao, thoát tục như bậc quân tử vậy.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét