Kinh tình nhân tập 1: Cung tình
Kinh tình nhân tập 2: Em là tình yêu
Kinh tình nhân tập 3: Em của trọn đời
Kinh tình nhân tập 4: Bóng hồng tình sử
------------
Thay lời tựa
Kinh tình nhân tập bốn
“Bóng hồng tình sử”
Em mang niềm đau của núi. Tôi ôm nỗi buồn của biển. Hai người là hai
phương cách biệt có biết gì về nhau đâu? Bỗng một đêm thu em về bên tôi
như phép lạ hiện ra. "Thuận Khai” có nghĩa là mở ra hợp ý và đúng là từ
đêm Thuận Khai ấy trời đất đã chứng tri; Để rồi từ đó yêu nhau bằng cuộc
tình huyền thoại hay đúng hơn là một cuộc tình định mệnh mà định mệnh
đã cho chúng tôi hạnh phúc và trọn đời có nhau.
Tôi muốn viết về
Lan Nguyễn (LN): “Em nguồn yêu bất tận/ Cho anh thương trọn đời/ Em bóng
hồng tình sử/ Theo ta đi muôn nơi.” (MCS – Bóng hồng tình sử) Có bao
giờ bạn sống bên một người đàn bà tham lam và độc ác chưa? Nếu chưa thì
bạn thử sống đi để bạn thấu hiểu rằng đời bạn cần một người phụ nữ hiền
thục biết bao. Bạn có bao giờ sống bên một người đàn bà…gỗ chưa? Nếu
chưa thì bạn thử sống đi để thấu nổi đau của người đau khổ khi sống lâm
vào cảnh vô cảm, tham lam và họ cần một người phụ nữ đồng điệu, biết yêu
thương là nhường nào; LN là người mà tôi cần; và chính nàng đã đem cho
tôi thứ hạnh phúc ngọt ngào “hiền thê”, thứ "tâm đầu ý hợp", thứ “hồng
nhan tri kỷ” mà tôi hằng mơ ước: “ Em là tuyệt đối của tình/ Em là thần
tượng, bóng hình của duyên/ Trăm năm…vạn nỗi ưu phiền/ Có em, ta có bình
yên cuộc đời.” ( MCS - Tuyệt đối tình em). Em hiền và rất hiền. Hiền
tâm của em làm tôi xúc động: “Phật trong em đó em ơi/ Lòng nào hiền đức
là nơi phật về/ Tụng nàng ta thoát u mê/ Ngó cùng thiên hạ khen chê được
gì?” (MCS – A di đà…Em) Từ đó tôi có ý tưởng viết “bộ” Kinh tình nhân
nhiều tập và đây là tập bốn để khác hoàn toàn với những tập thơ mà tôi
viết trước đó khi chưa có em: “Ta mắc nợ tình em không trả nổi/ Dâng hết
đời chưa đổi được hiền tâm/ Em yêu anh…biết mấy lần giận dỗi/ Rồi bao
dung quên hết những lỗi lầm.” (MCS – Phi thường yêu) Tôi suốt đời đi tìm
tình yêu. Có lúc thất vọng trượt vào miền hoang tưởng. Tôi từng viết
tặng Ngọc Dung Trần cả ngàn bài thơ đăng công khai trên vn weblogs.com
và cho xuất bản mà tôi chưa hề gặp bao giờ. Nhưng với LN là thực, là
“Nàng thơ” hoàn hảo của ước mơ: “Nơi đó em hiền tươi cỏ hoa/ thông reo,
gió hát, tuyết sương hòa/ Núi cao, đèo hiểm, lâu đài cổ/ Hồ tịnh, trăng
ngà, chim hót ca…” (MCS – Đà Lạt hành) và: “Rượu ướt môi nàng ta uống
say/ Hồn tràn hạnh phúc ái ân đầy/ Mơ chi ảo mộng, tìm chi nữa?/Vạn nẻo
vai kề tay trong tay” (MCS – Đà Lạt hành).
Ngẫm cho cùng. Thế
gian ai mà chẳng yêu và cần tình yêu? Tình yêu cảm hóa được động vật và
con người chứ không phải quyền lực và tiền tài. Nhưng...rủi yêu lệch
pha, âm dương không cân bằng là đời cũng...tắt luôn! Tôi sợ cô đơn vì
tôi từng bị cô đơn; Thử cô đơn đi rồi bạn sẽ thấy cô đơn đáng sợ đến mức
nào. LN đã xóa sạch trong linh hồn tôi nỗi cô đơn ghê gớm đó. Nàng trả
lại cho tôi nỗi nhớ tươi nguyên hy vọng. Nàng đem lại cho tôi sự thi vị
ngát hương của cuộc sống nầy: “Tạ ơn em/ Xin tạ ơn tình nhân/ Em động
hoa/ Anh lui về ẩn dật/ Vui mây gió, trăng ngàn…/ tình vô tận/ Thế gian
nầy/ Riêng một cõi đôi ta.” ( MCS – Trang thơ nầy cho em). Vậy là đủ
rồi. Tôi đã có em. Tôi đã có tình yêu: “Chẳng có ai cho hạnh phúc mình/
Chẳng màng thương ghét với trọng khinh/ Em: Nguồn cảm hứng thơ anh viết/
Anh của lòng em đẹp cuộc tình.” (MCS – Anh làm thơ cho em). Bây giờ có
Facebook nên thơ dễ phổ biến và thơ trở thành phương tiện diễn cảm tâm
sự giao lưu; Hơn nữa thời buổi hạ ngươn nầy là thời thịnh hành của thi
ca và triết học (chứ không phải học thuyết) nên thơ lại càng “trăm hoa
đua nở”. Tôi làm thơ không xu thời, tôi làm thơ cho em và cho “thơ”
thôi. Tôi quan niệm dẫu cho lấy đề tài nào thì cũng vẫn là thơ và ung
dung tôi viết: “Thơ anh thơ…ếch dở hơi/ Thật thà, chân chất một đời yêu
thương/ Chẳng Kiều mà gánh đoạn trường/ Dấn thân vào nỗi vô thường nhân
gian.” (MCS – Ếch thơ) Nói gì thì nói… nhưng đừng bao giờ nghe người ta
nói mà nhất là miệng thế gian. Làm gì thì làm…nhưng đừng bắt chước theo
người ta đã làm. Bởi chẳng có ai yêu mình bằng anh và em yêu nhau và làm
theo ăn theo, bắt chước thì chẳng qua cũng là trò hề mà thôi. Từ lâu
lắm tôi vẫn khoái câu nầy của Boris pasternak :“Dù chỉ một phần bé nhỏ/
Vẫn không chối bỏ mặt mình/ Hãy sống, sống và cứ thế/ Sống và cứ thế đến
cùng” Đại văn hào Nga nầy từng bị lưu đày và lưu vong. Nhưng ông là con
người ngạo nghễ để rồi cuối cùng ông đoạt giải Nobel văn chương. Tôi
ngưỡng mộ ông. Hãy sống cho mình và yêu cho mình em nhé. Bởi: “ Mai kia
còn gì nữa?/ Hư vô …mờ hư vô/ Cỏ hút tình xanh đất/ Có được chung nấm
mồ?!” ( MCS – Đừng để tình hư vô). Hãy yêu cho mình em nhé. Anh có bao
giờ nghe miệng thế gian đâu ? Nên anh quyết định : « Anh lấy thơ làm
sính lễ cưới em/ Nhân thế nói...miệng đời thôi kệ họ/ Chúa với Phật cũng
chỉ là tâm niệm/ Đừng hão huyền tin những chuyện khua môi. » ( MCS – Ù
ơ). Có người ...ghét tôi vì tôi viết về LN cả chục tập thơ ; ngàn, ngàn
bài thơ. Nhưng tôi chỉ cười. Tôi cười vì tôi nghe Coco Chanel nói thế
nầy : « Tôi chẳng bận tâm bạn nghĩ gì về tôi. Tôi chẳng nghĩ gì về bạn
hết. »
Tình yêu thì muôn đời nó vẫn là tình yêu thôi. Chỉ có vô
lương dối trá chứ không có tình yêu dối trá bao giờ. Chỉ có người a dua
chứ làm gì có thơ a dua? Tôi ung dung với tình yêu của tôi và với thơ
tôi viết tặng em . Vì : « Thơ anh không bán chợ trưa/ Ham chi bội thực,
mất mùa trắng tay/ Thơ từ thương nhớ mà...say/ Thơ từ hơi thở đêm ngày
trong tim. » (MCS – Còn thơ)
Và thế là tập bốn của « Kinh tình nhân » đã hoàn thành bản thảo với 105 bài thơ.
Thân chào bạn đọc và trân trọng tặng LN nàng thơ của Mai Chiêu Sương.
HUYỀN MAI HUYỀN
Những ngày mưa 15/10/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét