Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Chú Ba Bằng


CHÚ BA BẰNG
Ở làng Cui có hai vợ chồng nghèo khổ từ đời ông cố, ông tổ; chính hiệu bần nông khố rách.
Cả nhà chỉ có một chiếc khố thôi. Hể chồng đi thì vợ phải ở nhà, thay phiên mà mặc.
Ngày nọ khi chồng đi đốn cũi, vợ ở nhà hạ sanh được một thằng cu. Hai vợ chồng vui lắm. Đứa con gái đầu lòng do nghèo quá mà ọt ẹc rồi mất sớm. Giờ sinh được đứa con trai nên mừng rơn; Ban đầu đặt tên là cu Đực. Nghĩ mình mấy đời khốn khổ cũng do dốt nát mà ra; Muốn đổi đời là phải làm quan, mà muốn làm quan thì phải có ...bằng, có bằng lớn thì quan chức mới to, bổng lộc mới nhiều. Bàn đi tính lại mấy đêm. Hai vợ chồng quyết định sửa tên cu ấy là thằng Bằng chứ không đặt Đực nữa.
Năm tháng dần trôi. Thằng Bằng như trâu đất, ăn mạnh, làm khỏe theo cha mẹ cặm cụi trên đồng, cày nhanh, cuốc giỏi. Bỗng một ngày kia thằng Bằng bỏ nhà đi đâu mà không ai biết. Hình như năm ấy nó 17, 18 tuổi. Lâu quá trong làng cũng quên nó luôn không nhắc nữa.
Rồi...cũng bỗng một ngày thằng Bằng xuất hiện lại ở làng. Ai thấy thằng Bằng cũng sợ. Bây giờ nó có quyền lắm. Và người làng phải lễ phép gọi nó bằng chú chứ không dám gọi nó là thằng như khi xưa nữa: "Chú Ba" vì nó thứ ba. Bằng đã làm quan rồi.
Chú Ba chọn một miếng đất ngon nhất làng của địa chủ mà hồi trước cha con chú đi ở mướn để lập vườn, xây nhà cho cha mẹ chú an hưởng tuổi già mà cả làng đố ai dám hó hé. Còn gia đình chú thì nghe nói ở trên thành phố gì đó. Sống phong lưu, quí tộc lắm.
Một hôm. Nhân ngày giỗ ông cố. Chú Ba về quê thết đãi xóm làng linh đình. Trong lúc ăn nhậu vui vẻ, là ngà say. Chú Ba vui miệng nói chú sắp lên chức nữa và chú bây giờ đã có ba bằng rồi.
Mừng cho chú. Từ đó dân làng gọi chết danh luôn là: Chú Ba Bằng.
HUYỀN MAI HUYỀN
15/6/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét